Lệ Quyên có rất nhiều điều để tiếc nuối. Thời điểm cô bắt đầu nổi lên ở Hà Nội, chỉ có mỗi Hồ Quỳnh Hương để “cạnh tranh”. Album Giấc mơ có thật của Quyên lại làm chao đảo làng showbiz. Tuy nhiên, Lệ Quyên vẫn lặng thinh, ở lại Hà Nội và chọn con đường âm nhạc bình dị, không mấy bon chen.
Hôm nay, tôi gặp lại Lệ Quyên trong một quán cà-phê trên đường Đồng Khởi, Q. 1, TP. HCM. Vẫn vóc dáng ấy, kiểu váy nữ tính, gợi cảm, nhưng suy nghĩ của cô đã thay đổi.
Bỏ qua nhiều cơ hội trong cuộc sống và tình cảm
Vì sao chị lại quyết định vào Sài Gòn?
Nửa năm trở lại đây, cuộc sống của tôi có rất nhiều thay đổi. Điều đó khiến tôi muốn thay đổi cả tư duy và cách sống. Tôi quá cẩn thận, luôn yêu Hà Nội và nếu được chọn nơi để sống, chắc chắn sẽ là Hà Nội. Tuy nhiên, đến thời điểm này, có nhiều lý do khiến tôi sống ở miền Nam. Tôi bắt đầu cảm nhận nhịp độ, sự sôi động, thay đổi không ngừng của thành phố này nên phải cố gắng hơn.
Chị có bao giờ nghĩ giá như mình vào Sài Gòn sớm hơn?
Tôi luôn quyết định mọi việc. Nếu bị động, tôi đã ở TP. HCM từ rất lâu rồi. Đôi khi tôi bỏ qua nhiều cơ hội trong cuộc sống cũng như tình cảm, nhưng không hối tiếc. Tôi đã sống cho nó và thấy hạnh phúc với điều đã chọn.
Cái gì cũng có hai mặt: được và chưa được. Những người vào Sài Gòn sớm giờ có thể thành công hơn chị nhưng họ khá vất vả, còn chị thong dong và con đường cũng thuận lợi hơn.
Tôi đã trải qua những bước vất vả, khó khăn ở Hà Nội. Giờ đã có vị trí nhất định trong làng nhạc nên khi Nam tiến, mọi việc có vẻ thuận lợi hơn. Thật ra, những ngày tháng nhọc nhằn giúp tôi khẳng định tên tuổi của mình. Tôi nghĩ, đạt được điều gì đó đã khó, giữ được nó lại khó hơn.
Nhạc của tôi không dành cho những người ngồi đếm trăng sao, yêu thiên nhiên, hoa cỏ một cách thuần túy hay không thích sự chua xót trong cuộc sống. Khán giả phải hơi ngang tàng, phá cách một chút mới thích nhạc của tôi. Tôi cảm thấy hạnh phúc vì sau mỗi một thời gian, khán giả của mình lại nhiều thêm.
Không bao giờ lỗi mốt hoặc theo số đông
Ở Sài Gòn, thật hiếm khi có một ca sĩ xinh đẹp, gợi cảm hát tình ca. Đa số ca sĩ đều ăn mặc sexy, nhảy múa trên sân khấu để thu hút khán giả…
Tôi luôn tâm niệm phải giữ gìn hình ảnh cho bền vững nên chẳng bao giờ chạy theo số đông. Tuy nhiên, tôi cũng không để mình bị lỗi mốt. Tôi không phấn đấu theo hướng sẽ là hình ảnh thời thượng nhất, bởi những gì thời thượng sẽ qua rất nhanh, để đón một thời thượng khác. Tôi muốn những ca từ, giai điệu, hình ảnh của mình sẽ bền vững trong lòng khán giả. Mai này, tôi có thể không sống còn với nghề, vì phụ nữ phải lập gia đình hoặc một thời điểm nào đó lại có sự thay đổi chẳng hạn, thì mình phải thích ứng với nó. Nhưng tôi tin mình sẽ còn hát lâu dài, chung thủy với dòng nhạc đã chọn và đang đi. Hiện, tôi đã chinh phục được khán giả ở phần nghe, giờ phải cố gắng cả phần diễn nữa.
Có nghĩa là chị cũng sẽ nhảy múa bốc lửa?
Không nhất thiết phải nhảy múa mà dàn dựng theo kiểu của mình. Tôi phát triển giọng hát nên đôi khi chỉ thay đổi trong cách giậm chân cũng là khác rồi hoặc phần hòa âm phối khí khác đi… Tôi tin khán giả không thích tôi nhảy quá bốc hoặc múa quá nhiều trong một bài hát.
Chị có bao giờ nghĩ hình ảnh sexy của mình trên sân khấu cũng là một thế mạnh để thu hút khán giả?
Nếu xác định đi bằng con đường đó, tôi đã không chọn dòng nhạc mình đang theo đuổi. Có những bài, tôi chỉ đứng yên một chỗ chứ không thể uốn éo cho gợi cảm hơn hay xoạc chân vừa nhảy vừa múa.
Tôi nghĩ, sự gợi cảm nằm trong câu hát người ca sĩ truyền đến khán giả chứ không phải cố gắng hở càng nhiều càng tốt.
Các ca sĩ giờ cố tình hở, rồi khoe, chẳng may dây áo rơi xuống… Chị có vóc dáng đẹp thế, không sử dụng có phải phí của trời cho?
Tận dụng điều đó, tôi sẽ không còn là mình và thấy xấu hổ với bản thân, những người thân yêu. Những gì đạt được bằng nghệ thuật chân chính có giá trị lâu dài. Những gì sốc nổi, thời trang chỉ mang tính thời vụ. Hôm nay, ngực cô này to và đẹp, ngày mai có cô khác đẹp và to hơn. Hôm nay, chân mình dài và thẳng. Chỉ vài phút sau, từ trong cánh gà có cô đi ra chân còn thẳng và đẹp hơn. Thật khó để tôi theo kịp những điều quá xa với khả năng của mình.
Thế nhưng, sự thay đổi từ Hà Nội vào Sài Gòn đương nhiên sẽ dẫn đến sự thay đổi tiếp theo, vì chị cũng là ca sĩ “hot” ở hải ngoại?
Tại sao mọi người yêu mến, ủng hộ tôi? Vì những cái tôi thể hiện rất đời. Tôi dám hát và khai thác góc cạnh của cuộc sống, trong khi nhiều người ngại đụng đến. Lắm người nghĩ, ca từ thẳng thắn quá đôi khi lại bình thường, thị trường.
Cuộc sống đâu phải lúc nào cũng có những điều tốt đẹp mà đa phần là dở dang, tiếc nuối nên hãy làm tốt những gì ở hiện tại. Tại sao cứ phải khoác lên cái vỏ bọc mà bản thân cũng thấy oải? Tôi sống thế nào thì cảm nhận trong nghệ thuật như vậy. Có lẽ vì thế nên tôi được yêu thích ở hải ngoại. Tôi nghĩ, nếu thay đổi môi trường sống, ở đâu cũng không bằng Việt Nam.
Luôn bị so sánh với Mỹ Tâm
Chị bắt đầu kế hoạch ở Sài Gòn thế nào?
Hôm trước, tôi tâm sự rất nhiều với những người bạn thân đã theo nghề từ lâu. Họ chỉ nói một điều: “Em còn làm được nhiều hơn thế. Đôi khi, mọi người cứ muốn cuộc sống yên ổn, nhẹ nhàng. Nhưng đã sống phải sống hết mình, làm những gì có thể và đừng tỉnh táo, cẩn thận quá. Một năm, em cứ thử cẩu thả chút đi. Cẩu thả không có nghĩa là làm đâu hỏng đó mà em nên liều lĩnh một chút. Làm được điều đó, chỉ cần hơn một năm nữa, em sẽ khác”. Chắc chắn sang năm, tôi sẽ làm như người ta động viên.
Đến môi trường mới, phải bắt đầu lại từ đầu, người ta sẽ thấy vất vả, mệt mỏi hơn. Chị có như vậy không?
Chắc chắn có! Tôi cảm thấy lạ lẫm nhưng không khó chịu vì đã đi đi, về về nhiều lần. Có khác là bây giờ, tôi không phải khách mà là một công dân Sài Gòn và phải hòa nhập với cuộc sống nơi đây. Đôi khi, tôi cũng buồn, nhớ Hà Nội, nhưng đã quyết, tôi phải làm bằng được và không thể lùi bước.
Khí hậu nơi đây tốt cho sức khỏe của tôi, con người hiền lành, nhẹ nhàng, đồ ăn rất hợp khẩu vị.
Nhiều người khen chị hát hay, giọng đẹp. Nghe nhiều, chị có sợ mất đi cảm xúc và sự cố gắng vì quá tự tin?
Ơn trời là không. Tôi luôn ý thức được mình như thế nào và không bao giờ ảo tưởng, nhìn mọi thứ quá lung linh. Ở mặt nào đó, khi nghe những lời khen ngợi, tôi cũng tự hào, nhưng mình chưa là gì cả.
Những ngày đầu hát ở Hà Nội, nhiều người cho rằng chị hát giống Mỹ Tâm. Đến giờ, chị nghĩ sao về sự so sánh đó?
Cách đây năm năm, từ khi Giấc mơ có thật xuất hiện trong làng nhạc Việt Nam, Lệ Quyên đã là Lệ Quyên. Tôi chưa bao giờ bắt chước ai, nhưng đến giờ vẫn bị so sánh với những giọng hát mạnh như Mỹ Tâm. Mọi người luôn nói: hai giọng này có nội lực mạnh, tiêu biểu, giống nhau ở tần số. Được so sánh với những giọng quá đẹp, đó cũng là tín hiệu vui.
Bề ngoài là phụ nữ, bên trong là đàn ông
Khi ở Hà Nội, chị yêu một người ở tỉnh khác. Giờ đã định cư ở Sài Gòn, chị yêu ai?
Tôi xin giữ lại chuyện tình cảm của mình vì có những chuyện không thể giãi bày được. Hơn nữa, tôi đã nói nhiều về vấn đề này nên không muốn đề cập nữa.
Nhưng tôi tưởng chuyện tình của chị đã kết thúc có hậu rồi?
Chẳng thể nói trước điều gì, đặc biệt là chuyện tình cảm. Bản thân tôi luôn muốn cuộc sống có ý nghĩa. Ở thời điểm này, tôi cần cái này, nhưng ở một thời điểm khác, tôi sẽ không cần nữa. Sự thay đổi đó là bình thường, nhất là đối với những người nhạy cảm như nghệ sĩ.
Đương nhiên, trong cuộc sống, phụ nữ không thể thiếu sự chăm sóc của người đàn ông. Họ là cảm hứng cho mình đẹp hơn, hát hay hơn mà tiền bạc không thể giải quyết được điều đó.
Có phải do tiết lộ nhiều về chuyện riêng tư nên hỏng việc mà giờ chị cẩn thận hơn trong việc chia sẻ nỗi buồn, niềm vui?
Khi buồn, cứ nói ra để mọi người chia sẻ. Nhưng có những niềm vui rất khó nói và khi nói ra, mọi người lại tưởng mình khoe khoang.
Trước đây, mọi người nghĩ chị hơi yếu đuối, phải có một người bên cạnh để dựa vào?
Tôi chưa bao giờ yếu mềm và cần người bao bọc. Trong âm nhạc, hợp tác với ai, chúng tôi đều có hợp đồng. Tôi chưa bao giờ sống và làm việc như một con búp bê, chỉ biết hát.
Tôi luôn chủ động trăm phần trăm công việc của mình. Mình phải làm chủ bản thân và làm những gì mình mong muốn. Tôi vẫn đùa với mọi người, tôi chỉ có vẻ bề ngoài là phụ nữ chứ bên trong lại là một người đàn ông. Tôi còn phải mạnh mẽ để bao bọc những người yếu ớt phía sau mình nữa.
Độc thân, thu nhập cao, nổi tiếng… Điều đó có ý nghĩa gì với chị?
Tôi còn thiếu rất nhiều thứ nhưng vẫn tự hào về bản thân. Tôi biết cân bằng cuộc sống của mình và có lòng tự trọng. Mình có thể lừa dối những người xung quanh nhưng không thể lừa dối bản thân. Mình làm gì, có tự hào về bản thân hay không, tự mình biết. Khi làm điều sai trái, mình có thể khéo léo che đậy, nhưng trong lòng sẽ không thanh thản. Phụ nữ cần đàn ông che chở, nhưng họ phải được tôn trọng, phải biết đứng trên đôi chân của mình. Tôi không chấp nhận sự thiếu tôn trọng.
Theo chị, đàn ông coi thường týp phụ nữ thế nào?
Theo tôi, đó là những phụ nữ không phải là chính họ, sống dựa dẫm vào đàn ông. Đàn ông không cần phụ nữ làm những việc lớn mà cần người nói được phải làm được.
Đã ai nói với chị rằng: “Em bỏ nghề đi! Lấy anh, em sẽ thành bà hoàng, mỗi lần shopping mấy chục nghìn đô-la Mỹ cũng được”?
Tôi không muốn một cuộc sống ăn xổi. Cả hai phải cùng cần nhau, bổ trợ nhau để sống. Hãy là một người phụ nữ có giá trị.
Xin cảm ơn và chúc chị luôn mạnh mẽ như hiện nay!