Đảm bảo với mọi người, cuộc trò chuyện của tôi với cựu người mẫu Ngọc Nga không có ai dòm ngó hay xì xào nên chúng tôi có đủ không gian riêng để chia sẻ những cảm xúc thật. Ở thời điểm này, Ngọc Nga có vẻ sợ không khí náo nhiệt của các tiệm cà-phê trung tâm, hay chính xác hơn là cô sợ hơi người. Cái vẻ đanh đá, đỏng đảnh của một Ngọc Nga đặc trưng trên sàn catwalk những năm 1990 đã bị những cơn gió hanh nắng ở Phú Mỹ Hưng xua tan. Chỉ còn đọng lại nụ cười hiền hòa, ánh mắt sâu của một người phụ nữ trưởng thành sau những cơn sóng lớn của cuộc đời.
“Sao hả người đẹp? Tôi không còn tìm thấy những khao khát nghệ thuật của một cô người mẫu nổi tiếng? Chị thật sự muốn rút lui vào hậu trường à?”
“Nếu lại bước trên sàn diễn thời trang thì chắc chắn là không nhưng khát khao được diễn xuất trước ống kính thì vẫn còn. Tôi rất mong một ngày nào đó, mình sẽ nhận được một kịch bản hay từ một vị đạo diễn tài năng. Muốn lắm! Nhưng rồi lại sợ. Sợ khi mình đi đóng phim, chồng con ở nhà sẽ ra sao? Ai sẽ chăm sóc gia đình? Nghĩ rồi lại thôi…”
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên giữa khoảng không lặng im sau câu nói “rồi lại thôi” trên. Nga nhấc điện thoại và trả lời: “Mẹ hả? Con đây! Hả? Bích à? Chị ba nghe… Ừ, chị ba biết rồi… Uhm… Rồi”.
Gia đình tôi rất biết ơn Lindsay, ông xã của tôi
Nhìn Ngọc Nga lúc này, tôi nhớ lại hình ảnh của một Ngọc Nga lăng xăng trong buổi họp báo giới thiệu album đầu tiên Sau cơn mưa trời lại sáng của cô em út Phi Nga. Thú thật lúc đó, tôi không để ý nhiều đến Phi Nga mà Ngọc Nga mới lọt vào tầm ngắm của tôi.
Tôi thích cái cách Nga bận rộn trong buổi họp báo khi tương tác với báo chí, tôi trầm trồ cách Nga tiếp thêm lửa cho Phi Nga khi lần đầu tiên gặp mặt các phóng viên báo đài, tôi mỉm cười với cách Nga “bon chen” góp mặt chụp ảnh bìa trong album của cô em gái…
Và đến tận bây giờ cũng thế, khi trò chuyện với em út của mình hay tâm sự với tôi về cô bé ấy, Ngọc Nga vẫn dành một tình yêu rất đậm cho Phi Nga. Và mọi việc đều có lý do của nó:
“Bé Bích (ca sĩ Phi Nga) hai mươi mấy tuổi là hai mươi mấy năm nó sống thiếu ba bên cạnh, nên bé Bích không có một chút xíu tình cảm gì với ba cả. Người lớn không có tình cảm với con nít thì làm sao con nít có tình cảm với người lớn! Tôi hiểu điều này nên khi đi làm, tôi có thứ gì thì tôi luôn mong muốn bé Bích cũng có thứ đó.
Ví dụ như từ nhỏ Bích đã thích ca hát. Lúc nào nó cũng muốn mua một cây đàn piano loại rẻ tiền nhưng ba cứ hẹn lần hẹn lữa mãi. Ba có thể mua được nhiều thứ to lớn hơn cho Bích nhưng có lẽ ông bận rộn với một gia đình khác nên ước muốn của Bích cũng nhạt dần, nhạt dần… Chính vì thế, khi đi diễn, có đủ tiền là tôi mua ngay đàn cho Bích. Nó vui lắm, tôi nằm ngủ, nó thì thào vào tai tôi: “Ba hẹn Bích từ năm này qua năm khác mà không mua được, giờ chị ba mua cho Bích rồi. Bích mừng lắm…”.
Hay em kế của tôi là Tuyết Nga chẳng hạn. Cách đây vài năm, nó tốt nghiệp ngành công nghệ thông tin mà ba tôi vẫn chưa mua máy vi tính như đã hứa nên khi có tiền, tôi mua cho Tuyết Nga ngay. Em nó cảm thấy vui thì tôi cũng vui!
Anh chị em trong gia đình tôi sống với nhau rất thuận hòa, lễ phép. Mọi người không hài lòng điều gì thì gọi nhau ra nói chuyện chứ không bao giờ mày tao chi tớ… Đặc biệt, tất cả mọi thành viên trong gia đình tôi đều rất yêu mến Lindsay, chồng tôi, nhất là bé Bích”.
Ngọc Nga kể, xung quanh chị, bạn bè lấy chồng nước ngoài rất nhiều nhưng họ, những người đàn ông nước ngoài ấy, chỉ có thể lo lắng cho vợ mà thôi. Còn chuyện họ sẽ lo lắng cho em hay mẹ của vợ thì đừng nghĩ đến. Ví dụ như khi một cô bạn thân của Nga xin ông xã mười triệu đồng để gửi về phụ ba mẹ xây nhà dưới quê thì ông xã của cô ấy nói: “ Tại sao anh phải lo cho ba mẹ của em. Anh nghĩ anh chỉ có trách nhiệm lo lắng cho em, chứ anh không có trách nhiệm lo lắng cho cả nhà em…”.
Nhưng Nga bảo thật may mắn, Lindsay lại khác. Anh quan tâm tới cả gia đình nhỏ lẫn gia đình lớn của cô, đặc biệt là bé Bích. Chính anh đã bỏ tiền giúp Bích ra album Sau cơn mưa trời lại sáng.
Nga kể thêm: “Có lần, bé Bích cần một món tiền để đầu tư cho sự nghiệp mà tôi lại không đủ khả năng nên mới tâm sự với Lindsay: “Em muốn giúp bé Bích món tiền đó…”.
Ngày mà Lindsay cầm tiền về để đưa cho bé Bích cũng là ngày công ty của anh ấy gặp rắc rối. Tôi vẫn không quên hình ảnh Lindsay ngồi bệt xuống mặt sàn khi mọi người dọn sạch xưởng sản xuất, để lại một không gian hoang tàn… Tôi chỉ biết đứng nhìn chồng khóc nức nở… Vậy mà đến tối, Lindsay vẫn đưa cho tôi một phong bì tiền, bảo tôi đưa cho Bích vì anh ấy đã hứa thì phải thực hiện.
Hôm sau, tôi gọi Bích tới. Nghe xong chuyện, nó khóc ngay tại chỗ: “Chị ba ơi, Bích phải làm sao bây giờ. Bích rất cần tiền nhưng Bích không thể cầm những đồng tiền xương máu của Lindsay. Bích cũng không thể nào mở miệng nói thank you Lindsay lúc này được. Làm vậy Bích cảm thấy mình trơ trẽn quá…”. Tôi cũng khóc theo, tôi không biết phải nói gì với Lindsay, hai tiếng cảm ơn lúc đó thật quá dư thừa…”.
Ông trời đã mang Lindsay đến cho tôi
Nghe chị nói về Lindsay, tôi không tìm thấy được sự giả tạo trong lời nói và ánh mắt của chị. Tôi tin những điều chị nói vì tôi biết, người phụ nữ khi gặp quá nhiều đau khổ với một cuộc hôn nhân đã qua sẽ rất trân trọng những điều tốt đẹp trước mắt.
Tôi nghĩ ông trời đã mang Lindsay đến cho tôi chứ tôi không đi tìm.
Rồi Ngọc Nga kể thêm: “Sau khi chia tay với người chồng cũ vài tháng, tôi đã gặp “ông này” trong dịp đi dự sinh nhật một người bạn. Ông này nhỏ hơn tôi hai tuổi nên tôi không quan tâm. Rồi “ổng” bắt chuyện, xin số điện thoại rồi sau đó nhắn tin: “Tối mai có thể gặp nhau ở chỗ cũ được không? Ngay tại cái bàn đó?”. Tất nhiên là tôi trả lời thẳng thừng: “Không được! Tôi có hẹn rồi”.
Vì sao tôi từ chối? Đơn giản vì lúc đó tôi không cần đàn ông nữa. Tôi đã quá đau rồi nên chỉ toàn đi chơi với mấy cô bạn thân: Bằng Lăng, Ngọc Thúy, Kim Hồng… Đúng năm phút sau khi gửi tin nhắn thì một chị bạn rất thân gọi đến cho tôi:
“Nga, em làm ơn ngày mai đi gặp Lindsay giùm chị đi. Thằng đó lỳ lắm, em mà không đi với nó thì nó không tha cho chị đâu. Em cứ đi đi, coi người ta như thế nào, được thì tiến tới, không được thì thôi, có chết đâu mà em sợ.”
“Nhưng nó nhỏ tuổi hơn em. Em gặp để làm cái gì. Mà em không có quen giỡn chơi đâu chị ơi. Em quen là quen thật à. Giỡn giỡn em không chơi đâu.”
“Thì em cứ đi đi rồi tính…”
“Rồi lại đúng năm phút sau, điện thoại của tôi tiếp tục tít tít: “Em đồng ý nhé. Mai gặp!”.
Thế là chúng tôi gặp nhau. Bữa đầu tiên, hai đứa dành rất nhiều thời gian để trò chuyện. Vì sao? Vì tôi không nghe rành tiếng Anh, nên không hiểu. Lindsay lấy bút ra ghi, tôi mở cuốn từ điển ra tra một lúc rồi mới trò chuyện tiếp. Cứ như thế, nói rồi ghi, ghi rồi tra từ điển, tra rồi nói nên mất rất nhiều thời gian.
Mà xui cho “ổng”, khi tâm trạng thoải mái, thích thì tôi đồng ý gặp, đồng ý trò chuyện, không thích thì đuổi “ổng” về. Tôi thường xuyên la mắng “ổng”, nói những câu cộc cằn, ví dụ như: Thôi, đừng gặp tui nữa nha… Tui mệt rồi… Thế nhưng “ổng”… chấp nhận vì “ổng” hiểu và cảm thông là tôi đã từng tan vỡ hôn nhân trước đó.
Sau này, khi đã có với nhau hai đứa con thì “ổng” mới nói: “Anh không ngờ thời gian đó em hung dữ thật!!!”.
Chịu đựng tôi được ba tháng, đến một ngày, Lindsay đã làm một điều vô cùng bất ngờ. “Ổng” đến tận nhà mẹ tôi ở Tôn Đản, Q. 4, TP. HCM, đậu xe và đi bộ vào, mang theo một giỏ trái cây. “Ổng” nói với mẹ tôi: “Cho con cưới Nga làm vợ đi!”
Mẹ tôi gật đầu lia lịa: Yes, yes, yes…
Tôi hết hồn, quay sang: “Mẹ, bộ con ở nhà này làm phiền mẹ hay sao mà mẹ cứ “Yes” liên tục vậy”.
Mẹ bảo: “Trời ơi, người ta hỏi cưới con là mẹ mừng rồi, chấp nhận đi con…”.
Tôi quay sang Lindsay: “Không! Anh hiểu gì về tôi, tôi hiểu gì về anh mà đòi cưới nhau. Lỡ không hiểu nhau rồi lại đổ vỡ thêm một lần nữa. Tôi không muốn vừa mới ly dị đây mà mấy tháng sau, người ta lại chê cười Ngọc Nga ly dị chồng thêm một lần nữa. Từ từ đã, để hiểu rõ về nhau đi”.
“Ổng” cười: “Vậy không cưới thì cho đính hôn đi. Để giữ của…”.
“Sáu tháng sau, chúng tôi đính hôn và một năm sau thì tổ chức đám cưới”.
Hạnh phúc màu cầu vồng đã xuất hiện khi Nga bước vào độ tuổi 30
Bất chợt Nga kể về cú điện thoại bất ngờ của L, người chồng cũ, sau khi Nga sinh Edward, cậu con trai thứ hai của mình:
“Một buổi sáng, tôi thấy có điện thoại từ Mỹ gọi về. Vừa bắt máy lên, tôi nghe giọng anh L. Như một phản xạ tự nhiên, nỗi sợ dâng lên, tôi gác máy rồi nhấn tắt luôn nguồn điện thoại. Sau vài phút trấn tĩnh, tôi suy nghĩ. Việc gì mình phải sợ như thế, bây giờ mình đã có chồng, con đàng hoàng rồi mà… Tôi mở nguồn lên thì chuông điện thoại lại đổ dồn. Tôi nhấc máy và bình tĩnh trả lời:
“Anh L hả? Anh khỏe không?”
“Anh xin lỗi về những gì đã gây ra cho em, những gì anh đã làm cho mẹ em buồn khổ. Anh xin lỗi gia đình em.”
“Ủa, anh biết số điện thoại nhà mẹ em mà, anh gọi về nói chuyện với mẹ em đi chứ em không nhắn lại đâu. Lời xin lỗi, nên tự mình nói thì hay hơn.”
“Ừ, để anh gọi về xin lỗi mẹ…”
Đến chiều, tôi gọi về nhà thì nghe mẹ nói: “Thằng L nó gọi về xin lỗi mẹ. Nó có vợ con bên Mỹ rồi nhưng giờ nó thấy có lỗi với con, nó muốn mẹ tha lỗi. Mẹ nói chuyện với nó đến hai tiếng đồng hồ, nghe giọng nó tội nghiệp lắm…”.
Tôi lặng người đi, không nói gì. Tôi và anh L yêu nhau đúng kiểu hai trái tim vàng. Chúng tôi từng chở nhau trên chiếc xe gắn máy cà tàng mà chỉ có 500 đồng trong túi. Căn nhà cả hai thuê để dựng studio chụp ảnh cũng là từ tiền chạy show làm người mẫu của tôi mà ra…”.
Sau này tôi lấy Lindsay, bạn bè tôi xung quanh, người nào trong tài khoản cũng có cả trăm triệu tiền kiếm được từ nghề người mẫu. Còn tài khoản của tôi thì chỉ có con số 0 tròn trĩnh. Nhiều lúc nằm tâm sự với Lindsay: “Mười mấy năm làm người mẫu, giờ bỏ nghề mà em chẳng để lại gì cho con mình, cho mẹ mình, cho em mình hết, em buồn lắm xã (ông xã, cách gọi thân mật của vợ chồng Ngọc Nga) ơi”.
Lindsay ôm tôi và nói: “Không có đâu. Em làm được nhiều thứ lắm mà em không biết đấy thôi”.
Giờ đây, khi ba mươi tuổi, Ngọc Nga đã có thể tự tin và bảo với tôi rằng: “Tôi quá hạnh phúc với gia đình và ba cục vàng của tôi: Lindsay, William và Edward”.
Lindsay thì nãy giờ tôi nhắc quá nhiều rồi. Còn William và Edward là hai cậu con trai của Ngọc Nga và Lindsay. Hai cậu con trai mà khi mẹ Ngọc Nga sinh ra đều tóc đen, mắt đen hết. Rồi từng ngày, tóc đen chuyển thành tóc vàng, mắt đen thành mắt xanh lúc nào mẹ Nga cũng không biết nữa.
Nhưng hai niềm hãnh diện mang tên William và Edward chưa đủ làm mẹ Ngọc Nga và ba Lindsay hài lòng vì: “Tôi sẽ sinh thêm hai đứa nữa. Tôi và Lindsay muốn có bốn con. Tôi thương bé Bích, nếu mẹ tôi không có bốn người con thì làm sao có bé Bích. Còn Lindsay là con út trong gia đình có bốn người con. Nếu mẹ Lindsay không sinh bốn người thì làm sao có Lindsay”.
“Con gái hay con trai?”
“Ban đầu Lindsay thích có bốn con trai. Vì mỗi lần coi phim, thấy mấy bé gái tuổi teen, “ổng” đều nói: Em thấy không, con gái lớn cỡ này mà đi theo rình nó chắc anh và em đau tim quá. Thôi sinh con trai cho khỏe”. Nhưng bây thì lại: “Em sinh con gái cho anh đi, sinh con trai, chúng toàn đòi em không thôi, không đứa nào đòi anh cả. Thôi, con gái nhé!”.
Con gì cũng được, hy vọng Nga và Lindsay luôn giữ mãi một hạnh phúc màu cầu vồng trong cuộc sống. Biết đâu, họ sẽ có bảy người con, sẽ là bảy màu thật đẹp trong chiếc cầu vồng hạnh phúc kia. Không chừng đấy!