Trương Ngọc Ánh đã học được cách đối diện với thất bại

Khi ba mươi, Trương Ngọc Ánh cho phép mình sử dụng thế mạnh bản thân và làm những gì tuổi hai mươi mơ ước

Khi nghe thông báo: “Ánh sắp lấy chồng và giã từ cuộc sống độc thân”, bạn bè của tôi rất ngạc nhiên. Họ thấy lạ, thấy vui vì “cuối cùng Trương Ngọc Ánh cũng chịu lấy chồng”. Nhưng cũng có người bảo: “Điên à, đang yên đang lành, công việc thuận lợi như thế lấy chồng để rước phiền hà vào thân à!”.

Trước những lời như thế, tôi chỉ im lặng mỉm cười, bởi tôi biết đã đến lúc mình cần gì. Năm ấy tôi ba mươi tuổi.

 

Không còn tham vọng viển vông…

Ba mươi chứ không phải là hai mươi, nghĩa là tôi đã có đủ thời gian để nông nổi. Tôi không còn nhiều tham vọng: phải có công ty thật lớn, kiếm thật nhiều tiền, có người yêu lý tưởng. Tôi vẫn sôi nổi, hào hứng nhưng suy nghĩ có chiều sâu, triết lý hơn.

Thời gian chuẩn bị lấy chồng, tôi đối mặt với nhiều lời đồn thổi. Người ta đặt ra hàng nghìn câu hỏi: “Ai là chồng Trương Ngọc Ánh? Chắc cô ấy cũng sẽ lại lấy một đại gia lớn tuổi nào đó!”, “Liệu họ có lấy nhau vì tình yêu?”, “Trương Ngọc Ánh sắp lấy một ông già giàu sụ”… Ngày tôi tổ chức đám cưới, mọi người đã ngỡ ngàng khi chú rể là một chàng trai trẻ chứ không phải “đại gia già”.

Dư luận vẫn chưa buông tha, ngay cả khi tôi đã kết hôn, họ lại tiếp tục nghi vấn: “Có lẽ Trương Ngọc Ánh lấy chồng vì muốn định cư tại Mỹ!”. Trước những lời đồn đó, tôi hơi khó chịu nhưng vẫn im lặng, không thanh minh.

Tôi biết, một người đẹp, nổi tiếng luôn đi kèm nhiều lời đồn. Với bất cứ ai, việc tạo dựng sự nghiệp thành công đều không dễ dàng. Tôi cũng vậy, sự nghiệp càng lớn, nước mắt đổ xuống càng nhiều vì đời chẳng cho không mình cái gì.

Cuộc sống của tôi không phải lúc nào cũng trải hoa hồng và gặp toàn điều may mắn. Tiếp cận nghệ thuật từ rất sớm và trải qua bao khó khăn, thử thách, thành công, thất bại nhưng mãi đến Áo lụa Hà Đông, diễn xuất của tôi mới được công nhận.

Tôi đã xả thân, hết mình vì vai diễn để mọi người có cái nhìn khác về mình.

Đã có thời gian, tôi hốt hoảng khi thấy mình sắp bước vào tuổi ba mươi. Lúc ấy tôi chỉ hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi nhưng lại sợ mình sẽ già đi, sợ không làm được những điều mình mong muốn, sợ mình chưa có kinh tế vững vàng để lo cho bố mẹ và em trai. Vậy mà mọi thứ khác hẳn khi tôi ba mươi tuổi. Tôi lớn, tôi chững chạc, tôi là doanh nhân (cách mọi người gọi) chứ không chỉ là diễn viên hay hoa hậu thời trang quốc tế Ai Cập năm nào.

Tuổi ba mươi đã đem lại cho tôi một cảm giác yên bình và chắc chắn. Tôi nhận ra rằng để có thể thành công trong bất cứ lĩnh vực nào, người ta không chỉ cần riêng sắc đẹp và tuổi trẻ. Với tôi, ba mươi tuổi đồng nghĩa với việc chấm dứt những mộng mơ, đi qua thời nông nổi và có nhiều lựa chọn khôn ngoan hơn.

Trương Ngọc Ánh trong Áo Lụa Hà Đông

 

…mà chỉ tham vọng những điều chắc chắn

Tôi không còn mơ làm những việc quá lớn lao và ngọn lửa đam mê cũng dịu bớt. Tôi chỉ mong thực hiện được những việc nhỏ, giản dị nhưng có kết quả hoàn hảo. Tuy nhiên, điều ấy chẳng hề dễ nên tôi chỉ tham vọng với những điều chắc chắn mình làm được.

Lập gia đình, sinh con cũng là tham vọng của tôi, nhưng nó hoàn toàn hiện hữu và chắc chắn thực hiện được. Khi mang thai đứa con đầu lòng, tôi tin tưởng vào những tham vọng thực tiễn của mình nhiều hơn.

Lúc con gái vừa chào đời, tôi cất tiếng gọi: “Bảo Tiên”, bé liền nín khóc nhìn tôi. Khi đó, tôi không thể khóc cũng như cười, chỉ thấy ngập tràn một cảm giác lạ lẫm. Giây phút đó, tôi nhận ra mọi tham vọng đều có thể hiện hữu nếu mình biết “tham” những điều có thể.

Cũng có lúc tôi tự hỏi mình là ai. Khi ba mươi, tôi cho mình cái quyền làm những gì tuổi hai mươi mơ ước. Tôi có quyền sử dụng thế mạnh của bản thân vào những việc mình cho là đúng. Tôi có quyền sai khiến, từ chối khi cần vì tôi biết mình là ai. Ba mươi tuổi, tôi đã đủ trải nghiệm để biết tiếc nuối và hiểu thế nào là hạnh phúc.

Tôi hiểu rõ những suy nghĩ của mình, biết thế nào là đẹp, biết đàn ông cần gì. Đẹp hay nổi tiếng cũng chẳng nghĩa lý gì khi đặt vào vị trí một người vợ, người mẹ. Trong gia đình, đàn ông cần một người vợ đúng nghĩa, biết lắng nghe và biết chia sẻ khi cần. Tuổi ba mươi đã dạy tôi cách yêu và cả cách giữ gìn hạnh phúc. Và tôi đã có những thứ mình tham vọng, những tham vọng chắc chắn mà khi hai mươi tôi không bao giờ chạm tay nổi.

Bây giờ, tôi không còn tìm đọc những quyển sách về bí quyết thành công hay giữ gìn hạnh phúc nữa.

Tôi nghĩ mình nên học những thất bại vì thất bại thường na ná nhau, còn thành công thì chẳng ai giống ai. Tôi đã từng rải qua nhiều thất bại, phạm sai lầm nên tôi học được cách tha thứ, đối diện với thất bại.

 

Những ước mơ rất đàn bà

Tôi từng yêu và đau khổ vì yêu, nhưng giờ đây, tôi chỉ còn hai mơ ước: một là gia đình luôn hạnh phúc, hai là khao khát. Gia đình chính là chốn bình yên, nơi có chồng, có con. Nơi ấy, mỗi ngày đi làm về tôi được yêu thương Bảo Tiên và chăm sóc anh Sơn. Ở đó, tôi là người đàn bà biết vun vén cho cuộc sống vốn dĩ nhiều lo âu nhưng cũng lắm niềm vui này.

Tôi ba mươi, tất bật nhưng rất bình yên. Tôi thấy mình đẹp khi từng trải và biết yêu thương nhiều hơn, thu hút hơn bằng sự ngọt ngào, đảm đang, tận tụy của người phụ nữ.

Những năm tháng yêu đương đi qua, tôi tưởng mình đã mất tất cả, nhưng không phải. Tôi lại bước đi trên chính con đường đó, với một tâm trạng khác, đó là khao khát chứ không phải mơ ước.

Khi tôi vừa thành đạt và cả hoang mang, anh đến. Tôi đã thực tế hơn thời thiếu nữ, đã biết mình muốn gì. Cuộc sống không quá khắc nghiệt, tôi cũng nếm đủ những chua cay, nhưng tôi không lãng quên quá khứ và chẳng sợ tương lai. Ước mơ của tôi vì thế mà rõ ràng.

Tôi mơ mình có thể yêu chồng nhiều hơn và ngược lại. Tôi cũng mơ mình có thừa tình yêu để dành cho con, có nhiều tiền để lo cho con cái sau này. Giống như những phụ nữ khác, tôi đã học được cách dung hòa với cuộc sống. Ba mươi là lúc chấp nhận những thay đổi, lợi dụng và biến nó thành động lực để đi tới.

 

Đổi tuổi trẻ lấy hạnh phúc

Tôi đã chiêm nghiệm được một phần của cuộc đời và bắt đầu tin vào số phận. Tôi trân trọng những gì mình đang có và yêu gia đình hơn. Mỗi sáng thức dậy, nghe tiếng con khóc, nhìn thấy chồng cười và gọi một cách thân thương: “Bà xã ơi!”, tôi hiểu thật khó có thể thực hiện được bất cứ điều gì nếu sau lưng tôi là khoảng trống.

Năm tháng đã trôi qua không lặng yên, tôi nhận được nhiều và mất cũng không ít. Tôi đã thoát ra được những viển vông của tuổi đôi mươi. Tôi không mơ mộng, lãng mạn mà cần ấm áp và mong có nhiều con, có chồng bên cạnh, muốn những điều có thật trong đời.

Bây giờ, hạnh phúc của tôi là mỗi chiều về nhà cùng ông xã chơi với con, nhìn ngắm, chăm sóc con, tôi không thấy hạnh phúc nào bằng. Mỗi ngày tôi làm việc vài tiếng, thời gian còn lại dành cho Bảo Tiên. Khi bé ngủ, tôi tranh thủ làm việc. Được thấy Bảo Tiên thay đổi, ngày càng biết chuyện, tôi hạnh phúc lắm. Chắc chắn những ai đã từng làm mẹ sẽ hiểu được điều này!

 

AN ĐÔNG (ghi). ẢNH: DƯƠNG CÔNG SƠN

Đừng bỏ qua