Một đám cưới xa hoa và bí mật tại Nha Trang gây ra nhiều thắc mắc cho báo chí. Những biến cố về hãng điện thoại di động liên quan đến pháp luật khiến báo chí tốn không biết bao nhiêu giấy mực để thêu dệt lên những chuyện về chị. Đúng, sai đều có cả. Hoa hậu Hà Kiều Anh giờ đã là mẹ của một cậu con trai kháu khỉnh tên Huỳnh Vương Khang. Chị đã có một tổ ấm như trong mơ sau những gì người ta cho là “hồng nhan bạc phận”.
Tại căn biệt thự của chị trong khu Lan Anh, Q. 2, TP. HCM, cựu hoa hậu tiếp chúng tôi rất cởi mở với những tâm sự thẳng thắn.
Lúc nào cũng thiếu tiền
Her World (HW): Cơ ngơi hiện nay cho thấy chị là người nhìn xa trông rộng. Chị có phải tham khảo sách vở?
Hà Kiều Anh (HKA): Kinh doanh phải kết hợp các yếu tố: cơ hội, may mắn, đam mê và máu kiếm tiền. Ngày trước, tôi có học về kinh doanh xuất nhập khẩu và từng làm qua công việc đó, rồi mở nhà hàng. Thành công nhất chính là DIVA Coffee ở Hà Nội. Sau đó, tôi không kinh doanh nữa, vì thuê mặt bằng phức tạp, và chuyên tâm vào bất động sản.
Tôi mạng thổ nên hợp với đất đai, từ đó đến giờ kinh doanh luôn có lời. Tôi thích trang trí nhà cửa, đổi mới, tạo một không gian mới, luôn muốn xây nhà nhưng không muốn bán (cười).
HW: Để có ngày hôm nay, chị đều bắt đầu bằng con số không. Vậy chị khởi nghiệp kinh doanh như thế nào?
HKA: Năm 1992, tôi đăng quang hoa hậu, từ đó đến năm 1998, tôi làm việc rất nhiều, vừa đi học vừa kiếm tiền. Thời đó, những người đẹp làm người mẫu quảng cáo cho các sản phẩm mới ở Việt Nam như tôi rất được trọng dụng. Một tháng có đến hai mươi lăm ngày làm việc nên tôi cũng có số vốn kha khá. Ví dụ quảng cáo cho Pepsi, Lux, Sony… giới thiệu sản phẩm ở hội chợ hoặc cắt băng khánh thành, cát-sê của hoa hậu là 600 đô-la Mỹ một ngày.
Khi ấy, tôi mới mười sáu tuổi, tự tay làm ra nhiều tiền nên hạnh phúc vô cùng. Thế nhưng tôi không biết tiêu tiền, kiếm được bao nhiêu đều đưa mẹ giữ. Nhiều lúc mẹ còn đưa tôi tiền, bảo mua lấy bộ đồ để mặc.
Hoa hậu không được học dốt nên có đêm chạy sô mấy tỉnh từ Vĩnh Long, Long Xuyên… về đến nhà tôi vẫn phải học bài. Từ tích cóp tiền, tôi mở nhà hàng rồi mua nhà.
HW: Và ngay khi đăng quang, chị đã có nhiều nhà?
HKA: Tôi kinh doanh về đất cát cũng tình cờ. Nhà đầu tiên ở chung cư Lý Tự Trọng, rộng 100m2, do nhà nước cấp cho ông ngoại tôi. Khi đăng quang hoa hậu, tôi vẫn ở đó. Đến 1995, sau mấy năm dành dụm từ việc trình diễn thời trang, quảng cáo, tôi đưa mẹ để mua miếng đất đầu tiên trên đường Phan Văn Trị, do ông chú cần tiền muốn bán và cho trả góp. Miếng đất trị giá 160 cây vàng. Hơn một năm sau, tôi trả hết nợ.
Sau vài lần mua rồi lại bán nhà, tới năm 2001, tôi mới bắt đầu mua những căn hộ cũ, sửa sang rồi bán nên cũng lời chút đỉnh. Suốt ngày thấy sửa nhà, thợ thuyền được tôi thuê thắc mắc: “Tại sao cô này suốt ngày sửa nhà thế?”. Ông ngoại tôi làm xây dựng, cả nhà theo nghề này, tôi cũng bị ảnh hưởng.
Một hôm, đi trên đường Nguyễn Văn Trỗi, tôi gặp một anh bạn chuyên về đất đai. Anh ấy chỉ cho tôi căn nhà hóa giá, hai góc mặt đường rất đẹp, khoảng 400 cây vàng. Về nhà, tôi ngồi tính và bán ngay ngôi nhà đang ở, thêm tiền bán nhà chung cư, thế là mua được căn nhà ở đường Nguyễn Văn Trỗi.
Tôi kinh doanh như vậy chứ không có nhiều tiền một lúc rồi mua nhiều đất. Trong quá trình ấy, tôi từ từ biết mình cần làm gì và dần khôn ra. Đi làm, tôi có thêm nhiều mối quan hệ nên thường được chỉ chỗ này có nhà đẹp, chỗ kia có đất…
HW: Thời gian lo lắng về nhà cửa, cần tiền để kinh doanh, chị có bị áp lực?
HKA: Phải tự tạo áp lực mình mới có động lực để làm việc, không sẽ ì ra. Còn tiền, lúc nào tôi cũng có cảm giác thiếu. Tôi tin tất cả những người giàu có nhất trên thế giới này đều không có nhiều tiền mặt. Hầu như họ xác định mức độ giàu có bằng giá trị tài sản. Mình cũng vậy, lại làm cò con nên phải xoay xở căn này, căn kia. Từ bé đến lớn và cho tới năm ngoái, lúc nào tôi cũng quay cuồng với công việc. Cuộc sống của tôi như sống gấp vậy, mỗi ngày xảy ra một chuyện. Đến khi lập gia đình, mang thai và ở nhà dưỡng thai, tôi mới chính thức được xả stress.
HW: Khi ấy, chị suy nghĩ gì về cuộc sống mình đã trải qua?
HKA: Mỗi người đều có những quãng đời thú vị khác nhau. Tôi chưa bao giờ cảm thấy buồn chán với cuộc đời của mình. Có thể vì là nghệ sĩ nên tôi thích cuộc đời nhiều màu sắc? Nhưng với tôi, sống như vậy mới là sống, chứ mỗi ngày thức dậy ngồi ngáp ngắn ngáp dài, chẳng biết làm gì sẽ cực kỳ chán nản và rỗng tuếch.
Tôi không muốn là người quá giỏi giang, giàu có
HW: Kiếm tiền hoàn toàn không xấu. Nhưng tại sao khi nói đến việc mình kiếm tiền, mọi người lại sợ?
HKA: Mỗi xã hội có một quan niệm khác nhau. Ở Việt Nam, người giàu có nhiều, nhưng người nghèo lại nhiều hơn. Còn ở nước ngoài, sự chênh lệch giàu, nghèo không quá xa, người nghèo vẫn có nhà cửa, công việc ổn định…
Tôi nghĩ, không nên nói khơi khơi rằng mình thành công hay có quá nhiều tiền. Con người sống phải khiêm tốn, mẹ tôi luôn nói phải sống sao cho người ta thấy mình không khoa trương.
HW: Vậy phụ nữ kiếm quá nhiều tiền có bất lợi gì không? Vì từ trước đến nay, xã hội vẫn không thể quen được với hình ảnh phụ nữ kiếm nhiều tiền. Họ cho rằng đó là những đồng tiền không chính đáng.
Xã hội thường đánh giá cao những người phụ nữ giàu mà xấu. Còn với những người giàu mà đẹp, họ không nghĩ cô ấy có tài năng thực sự. Chắc chắn, cô ấy phải có cơ hội hoặc nguyên nhân nào khác để trở nên giàu có, sở hữu nhiều tài sản, đất đai.
Lúc còn trẻ, thấy ai nói sai về mình, tôi luôn bực tức và phải làm rõ mọi chuyện. Nhưng đến độ tuổi này, trải qua nhiều thành công, thất bại, thăng trầm trong cuộc sống, tôi nghĩ nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Quan trọng là những người thân hiểu mình. Là phụ nữ, tôi không muốn mình quá giỏi giang, giàu có vì như vậy người chồng sẽ trở nên nhỏ bé, nhu nhược bên cạnh mình. Các cụ xưa nay nói đàn ông phải là cây tùng, cây bách để người phụ nữ dựa.
Tôi kiếm tiền để chứng thực khả năng của mình và để cho mọi người thấy không cần người trợ cấp, tôi vẫn sống đàng hoàng. Tất nhiên, khi chọn đối tượng kết hôn, tôi phải chắc chắn người ấy ít nhiều thành đạt. Sự thành đạt chứng tỏ tài năng của người đàn ông. Những người không tài giỏi thường không đủ tự tin để yêu những người đẹp.
Tôi thích tự xây nhà cho mình, theo ý mình và không phải xin tiền chồng nên tôi kiếm tiền. Còn nếu để thành một người đàn bà kiếm tiền và quá giàu thì tôi không muốn. Tôi không phải týp phụ nữ như vậy!
HW: Khi chị kiếm được nhiều tiền, mẹ chị lại bị áp lực nhiều nhất?
HKA: Từ ngày tôi đăng quang hoa hậu, gia đình tôi đã xác định con đường tôi đi sẽ khác người bình thường. Vấn đề là chúng tôi phải sống cùng và vượt qua nó. Chẳng hạn tin đồn đầu tiên sau khi đăng quang làm tôi cực kỳ khó chịu, rồi đến tin đồn thứ hai, thứ ba… mỗi ngày càng khó chịu hơn. Nhưng liên tục và nhiều năm thì chuyện đó trở nên bình thường. Mẹ tôi sống khép kín, không bon chen, không tham vọng. Bà cũng là người an ủi và cho tôi nhiều lời khuyên để vượt qua những lời đồn thổi đó. Nhưng làm mẹ, chắc chắn mẹ tôi không tránh khỏi buồn phiền.
HW: Bây giờ chị có có chồng con, có vài người bạn thân, thành công trong việc kinh doanh. Nhưng thời trẻ và thành công sớm, rất nhiều người không ưa chị. Chị có bao giờ cảm giác mình là người cô độc nhất thế giới?
HKA: Tôi không bao giờ nghĩ vậy, dù có nhiều lúc rất cô đơn. Tôi ít bạn vì chỉ chơi với vài người trong nghề và gia đình tôi lại sống khép kín.
Là con người, ai cũng có cảm xúc. Khi có những lời đồn, thông tin sai lệch về mình, tôi tức lắm, thấy mình nhỏ bé quá, làm sao hét lên cho cả thế giới biết. Mình cũng chẳng thể gặp từng người để giải thích.
Mẹ tôi thường nói: “Quả báo nhãn tiền”, mình làm điều xấu sẽ gặp quả báo ngay. Có thể con đã vấp ngã, đau khổ, nhưng cuối cùng con có được những gì và có hạnh phúc không? Đau khổ nhất của một người không phải là việc xã hội nhìn nhận mình thế nào mà ở chỗ chính những người thân lại không hiểu mình”.
Hạnh phúc phải do mình giành giật
HW: Kinh doanh sẽ không tránh khỏi bị lừa, vậy chị phải đối mặt và vượt qua thế nào?
HKA: Lừa à? Cũng khá nhiều lần. Ngày mới có ít tiền, mẹ tôi đưa tiền cho một anh nhờ đi mua tủ lạnh, cuối cùng anh ta cầm tiền và trốn mất, chẳng thấy tủ lạnh đâu! (Cười). Còn lừa lấy hết tiền của tôi thì tôi chưa gặp, nhưng thất bại trong kinh doanh thì khá nhiều.
HW: Khi tiếp xúc, chị cho người đối diện cảm giác chị rất mạnh mẽ. Vậy đã có việc gì khiến chị thấy yếu mềm hoặc muốn buông tay?
HKA: Người đàn bà mạnh mẽ không phải lúc nào cũng cứng cỏi trong mọi chuyện. Phụ nữ bao giờ cũng mềm yếu, cảm tính hơn đàn ông. Trong kinh doanh cũng vậy, họ không thể nhìn xa trông rộng như đàn ông. Tôi không phải người dễ dàng gục ngã và chấp nhận số phận rồi ngồi đó chờ người ta mang hạnh phúc lại cho mình. Tôi quan niệm hạnh phúc phải do mình giành giật và tạo dựng. Tiền cũng phải bỏ công sức, mồ hôi lao động để kiếm.
Làm việc gì mình cũng phải cố gắng. Nhưng có một thứ không thể cố gắng được, đó là tình yêu. Một người đàn ông không yêu mình, dù cố mọi cách cũng không được.
HW: Thất bại lớn nhất của chị là gì?
HKA: Có lẽ là tình yêu! Nhưng đến giờ này tôi đã tìm được một bến đỗ rất bình yên với người chồng tuyệt vời. Anh ấy rất cảm thông và chia sẻ với mọi chuyện của vợ. Trước đây, tôi cũng có những mối tình rồi thất bại do quá tin người. Ai nói gì tôi tin ngay, không phân tích một cách nhạy bén. Cá tính người ta thì mình hiểu, nhưng để đánh giá, nhận biết người này không phải vừa, đừng dính vào, tôi không đủ sáng suốt để nhìn thấu.
Tôi bộc trực, nóng tính và thường thể hiện ra ngoài. Trong cuộc sống vợ chồng cũng vậy, lúc bực mình, tôi bảo: “Anh ngồi xuống đây, em có chuyện để nói…”. Thất bại nữa là không biết kiềm chế cơn giận, nhiều khi nóng giận làm mất trí khôn. Ngay cả trong kinh doanh, tôi cũng làm theo cảm tính nhiều hơn nên mẹ và các cô, dì luôn phải nhắc nhở.
HW: Chắc chắn khi đến với chị, chồng chị bây giờ chịu rất nhiều dư luận sau những biến cố lớn nhất của đời chị. Anh ấy nói gì với chị?
HKA: Chúng tôi quen biết nhau khoảng bảy, tám năm trước, có đi chơi và nói chuyện nhưng chỉ là bạn bè. Anh ấy hiểu hoàn cảnh của tôi rất rõ và đánh giá chính xác về những gì đã xảy ra. Chồng tôi là người tế nhị, không bao giờ khơi lại nỗi đau hay nhắc lại những biến cố của đời tôi. Anh luôn bảo những gì đã qua hãy cho nó ào quên lãng. Nỗi đau bị khơi lại nhiều, người đàn ông đau và người phụ nữ cũng vậy.
Anh hiểu mọi vấn đề nên tôi cũng thoải mái và cởi mở trong quan hệ vợ chồng. Anh luôn khuyến khích tôi hướng về đằng trước, với con đường mình đi. “Điều mà em muốn chứng minh cho mọi người thấy là em đang có một gia đình hạnh phúc, một người chồng tốt như anh này, một đứa con dễ thương”, tôi thường nói với anh như thế.
Tôi rất ghét người phụ nữ sống hèn nhát
HW: Khi chị lấy chồng, dư luận lên án chị vội vàng…
HKA: Tôi không có gì để nói về những điều đó cả. Bản thân mình sống thế nào, tự mình biết. Nếu mình xấu xa thế, mình có được hạnh phúc như ngày hôm nay không?
HW: Chị đã rất dũng cảm đương đầu với những lời đồn thổi đấy chứ?
HKA: Tôi nghĩ mình chẳng làm gì sai hay có điều gì phải hổ thẹn. Đến bây giờ, tôi nhận biết rất sâu sắc rằng mình có làm một trăm điều tốt cũng không ai công nhận. Xã hội chỉ chia sẻ, thương hại những người thất bại thôi. Đấy là quy luật rất bình thường và tôi biết mình phải chấp nhận điều đó.
Ngày trước, tôi luôn phải chứng minh mình xứng đáng với danh hiệu hoa hậu: tôi không ở ác, không cặp bồ lung tung… Đến giờ ngồi và suy nghĩ lại, tôi thấy mình làm những điều đó chẳng có ý nghĩa gì.
Trong cuộc đời này, dù mình có cố gắng bao nhiêu, nhưng chỉ trong một ngày thôi, tất cả những gì xây dựng được đều bị xóa sạch. Từ khi đăng quang đến lúc gặp biến cố, bao lần tự hỏi, tôi đều thấy mình không làm gì sai cả. Đó là lỗi khách quan, mình chỉ là một mấu trong cái guồng quay.
HW: Mọi người quay lưng đồng loạt, chị có mất lòng tin không?
HKA: Lúc đó, tôi hoàn toàn không còn cảm xúc. Hình như tất cả đều tê liệt, trống rỗng, tôi không còn băn khoăn rằng mọi người còn yêu quý, chấp nhận mình hay không.
HW: Chị có từng nghĩ đến chuyện tự tử?
HKA: Không! Tôi rất ghét phụ nữ sống hèn nhát. Ngay cả trong tình yêu cũng vậy, tôi không thích dùng nước mắt để níu bước chân người đàn ông vì nó hết sức tầm thường.
Tôi rất ít khi khóc trước mặt người khác. Đối với tôi, giọt nước mắt vô cùng quý giá, nếu khóc, mình phải khóc cho người xứng đáng và cho những ai hiểu được giọt nước mắt của mình. Còn khóc để lấy sự thương hại, tôi không khóc.
HW: Vậy chị có sợ ai đó khóc trước mặt mình không?
HKA: Có! Lúc đó tôi không biết phải làm gì cả.
HW: Lúc khủng hoảng nhất, chị có cần bác sĩ tâm lý?
HKA: Không! Tôi chỉ cho mình một tháng sống trong sự buồn bã, trống rỗng rồi sau đó lao vào công việc để quên.
HW: Hình như chị không sinh con tại Việt Nam?
HKA: Tôi sinh bé ở Bangkok, sau đó mang bé sang Mỹ chơi. Khi có bầu, tôi tăng 21 cân, mập kinh khủng khiếp nên tôi không muốn xuất hiện trước mọi người. Phần lớn thời gian ở Bangkok chờ sinh, tôi đi shopping mà chẳng mặc được gì, chỉ giơ lên xem. Thế nhưng những món đồ mua về đó cũng là một động lực để tôi giảm cân nhanh và có hình dáng như bây giờ.
HW: Trước đây, mục đích sống của chị là kiếm thật nhiều tiền, mua xe hơi, biệt thự. Vậy giờ là gì?
HKA: Mục đích sống của tôi bây giờ là có thật nhiều con. Tôi muốn dành hẳn năm năm để lo cho gia đình và sinh ba đứa con.
HW: Cảm ơn những tâm sự thân tình của chị. Chúc chị luôn thành đạt và hạnh phúc.
BÀI: LƯƠNG TRỌNG NGHĨA. ẢNH: ALI