Anh Thư: Gia đình là lựa chọn đầu tiên của tôi

Diễn viên, người mẫu Anh Thư khẳng định như thế. Chị còn bật mí thêm, mình là týp phụ nữ của gia đình nên không bon chen ở nơi xa hoa, tráng lệ

Anh Thư ngồi trên chiếc Dylan phóng như bay trên đường. Dù dịch cúm đang hoành hành, chị vẫn “cương quyết” không đeo khẩu trang. Hôm nay, dù trời nắng nhưng chị không đeo kính mát, thay vào đó là kính cận. Chị cũng không mặc áo khoác hay sử dụng tất chân. Hình ảnh đó không phải lúc nào bạn cũng có thể bắt gặp ở một người nổi tiếng.

Tôi hỏi Anh Thư tại sao hôm nay lại hổi hứng đeo kính cận. Chị hồn nhiên trả lời, đúng theo kiểu gái miền Tây: “Ủa? Tôi đeo lâu rồi mà. Cận có năm độ chứ nhiêu đâu! Bình thường đóng phim, tôi đeo contact lens. Giờ có em bé, phải cho mắt nghỉ ngơi”.

 

Đã đến lúc tôi phải sống chậm lại một chút

Giải thích theo thuyết thần học, Thư bảo chị thuộc sao Dương Nữ, mạng của vua, uy quyền, cương trực nên tính tình rất giống đàn ông. Bề ngoài, chị nữ tính nhưng cách giải quyết công việc gọn gàng như nam giới. Bằng chứng là chị chạy xe từ Q. Bình Tân lên trung tâm Q. 1 chỉ mất khoảng 40 phút.

Chị cười giòn tan, khoe thành tích: “Lúc nãy, tôi có ngừng lại, tấp xe vô lề nghe điện thoại, nếu không còn nhanh hơn”.

Hiện nay, Anh Thư đang đảm nhận một vai có số phận phức tạp trong bộ phim Dòng sông huynh đệ. Sắp tới, chị sẽ có thêm một vai chính trong phim Anh và em của đạo diễn Đinh Đức Liêm. Tuy nhiên, vai diễn ấn tượng nhất với Thư vẫn là nhân vật Ẩn Lan trong phim truyền hình Có lẽ nào ta yêu nhau. Đây cũng là vai diễn Thư rất thích vì phải học cách sử dụng ngôn ngữ ký hiệu của người khiếm thính.

Anh Thư rất thích vai diễn trong phim Có lẽ nào ta yêu nhau

Anh Thư rất thích vai diễn Ẩn Lan trong phim Có lẽ nào ta yêu nhau

Tuy nhiên, khoảng thời gian tham gia bộ phim này, Thư khá vất vả. Cùng lúc, chị phải toàn tâm cho việc diễn xuất và chăm sóc cậu con trai Tiểu Long. Theo như Thư miêu tả, cu cậu rất quậy, to con, đẹp trai và “bặm trợn”…

Thư kể lại: “Khi có con, tôi quyết định không đi xa nữa. Nhưng đọc kịch bản phim, tôi rất thích vì nhân vật Ẩn Lan quá đặc biệt. Bỏ thì tiếc, xa con lại không đành. Cuối cùng, tôi được ba mẹ ủng hộ, giúp chăm sóc Tiểu Long. Sau khi đắn đo, suy nghĩ, đạo diễn hỏi đến lần thứ ba, tôi mới đồng ý. Cứ tranh thủ lúc nào được nghỉ, tôi lại chạy về Sài Gòn với con trai.

Mỗi lần chuẩn bị đi quay, nhìn con, tôi thấy tội nghiệp, thương lắm. Tôi có cảm giác mình không cho con tình thương đủ đầy phải có ở một người mẹ. Tuy còn nhỏ, nhưng Tiểu Long “biết” lắm. Hình như cu cậu cũng có linh tính sắp xa mẹ hay sao ấy.

Bình thường, mỗi lần ngủ, bé sẽ dang tay, dang chân, không thích ai ôm. Tự dưng, hôm tôi chuẩn bị đi quay, cu cậu bỗng quay qua ôm mẹ. Canh lúc bé ngủ say, tôi nhẹ nhàng gỡ tay con rồi lặng lẽ dọn hành lý, vì mười hai giờ đêm tôi phải lên Đà Lạt trở lại. Bỗng dưng, Tiểu Long ngồi dậy. Thấy tôi ngồi dưới chân giường, bé bò tới, ôm đùi mẹ rồi ngủ tiếp. Thấy tội lắm! Lúc đó, tôi thắc mắc: “Ủa? Sao nó biết ta?”.

Tôi có bảy đứa cháu, ba mẹ chúng lúc nào cũng kề cận. Ông bà ngoại Tiểu Long nói: “Coi vậy chứ Tiểu Long không sướng đâu! Mẹ nó bỏ đi hoài (cười)”.

Anh Thư tâm sự, có lần chị đi quay phim xa trở về, vừa mở cửa bước vào phòng, Tiểu Long đã nhảy tưng tưng trên giường mừng rỡ. Bao mệt mỏi dường như tan biến, chị vừa hạnh phúc vừa thương con vô hạn. Ông bà ngoại kể, có lần, Thư đi quay phim xa, ở nhà, Tiểu Long thấy mẹ trên ti-vi liền chỉ chỉ, khóc rồi kêu: “Mẹ, mẹ, mẹ, mẹ…”, làm ông bà ngoại cũng rơi nước mắt theo.

 

Anh Thư hạnh phúc bên chồng và bé Tiểu Long

Anh Thư hạnh phúc bên chồng và bé Tiểu Long

Tôi luôn hài lòng với cuộc sống của mình

Nghe Thư mải mê câu chuyện làm mẹ với chất giọng miền Tây đặc trưng, bản thân tôi cảm nhận, hai năm qua, chị không thay đổi nhiều. Dường như lúc nào Thư cũng hài lòng với cuộc sống của mình.

Thư gật đầu đồng ý: “Đúng thế. Lúc nào tôi cũng hài lòng, hai năm trước cũng vậy và giờ vẫn thế. Tôi luôn chọn cuộc sống theo ý mình. Tôi không phải đánh đổi để có được cuộc sống hiện tại. Hai chục năm sau nữa, nếu bạn phỏng vấn, tôi vẫn vậy, không có gì thay đổi”. Thư thay đổi hay không, với tôi, điều đó không quan trọng bằng sự nghiệp diễn xuất của chị lúc này. Dù gì, Tiểu Long cũng đã lớn, đã đến lúc chị phải trở lại phim trường với tần suất nhiều hơn.

Tuy nhiên, tôi muốn lấy xuất phát điểm của Thư trong bộ phim “khai hoang” cho thế hệ người-mẫu-đóng-phim là Những cô gái chân dài của đạo diễn Vũ Ngọc Đãng. Lúc đó, Anh Thư đàng hoàng đảm nhận một vai chính. Thanh Hằng chỉ có một vai cực nhỏ với lời thoại ngắn gọn. Nhưng đến ngày hôm nay, Thanh Hằng đã trở thành một ngôi sao, chỉ tham gia những bộ phim ăn khách. Còn Anh Thư, theo nhận định của riêng tôi, vẫn chưa chứng tỏ cho mọi người thấy mình là một ngôi sao!

Và tôi muốn biết chị nghĩ gì về điều này?

“Nếu cho rằng đây là cuộc chạy đua, tôi sẽ không dại gì ngừng hai năm để sinh em bé. Khoảng thời gian hai năm đủ dài để tên tuổi của một cô người mẫu hay diễn viên vô danh trở nên nổi tiếng. Trở thành ngôi sao không phải mục đích sống của tôi.

Tôi không bao giờ sống khác với bản thân mà thích sống gần gũi. Đó là sự lựa chọn phù hợp với cuộc sống riêng của tôi. Tôi có thể tạo một phong cách kiêu kỳ, chảnh chọe… Là diễn viên, tôi hiểu và có thể diễn tốt những điều đó. Nhưng tôi không làm vì đó không phải là bản chất của mình.

Tôi không cho mình là một nghệ sĩ lớn, chỉ là một công nhân làm nghệ thuật. Nếu đi xe máy thấy thoải mái, tôi vẫn đi đến suốt đời. Nếu đi xe hơi thoải mái cho mình và con, tôi chạy xe hơi, chứ không phải luôn khăng khăng đi xe hơi cho sang trọng. Tùy trường hợp và hoàn cảnh tôi sử dụng phương tiện phù hợp, tuy nhiên tiêu chí thoải mái vẫn được đặt lên hàng đầu.

Tôi không thích tự đề cao bản thân, PR cho mình. Có nhiều người thắc mắc tại sao tôi ít xuất hiện ở những nơi đông người. Bé Tiểu Long vẫn còn nhỏ, bỏ con đi quay phim, tôi đã thấy cháu bị thiệt thòi rồi. Giờ tôi còn la cà ở nơi này, nơi kia, cháu sẽ rất bất hạnh. Ba bé phải lo sự nghiệp, họp hành suốt ngày nên tôi phải bỏ qua vài niềm vui bên ngoài để con mình có đủ tình thương.

Với tôi, con không nhận ra mẹ, con không đòi mẹ, đó là sự bất hạnh. Mặc dù có tháng tôi đi quay hai mươi mấy ngày nhưng Tiểu Long vẫn thương mẹ, không cần ai bế hết, chỉ đòi mẹ thôi. Với tôi, gia đình là lựa chọn đầu tiên.

Tôi không quá coi trọng con đường phát triển sự nghiệp vì tôi là người phụ nữ của gia đình. Tôi sẽ không bon chen ở một nơi xa hoa, tráng lệ, không xuất hiện ở vũ trường, những nơi nhộn nhịp.

Hai từ “đấu đá” không có trong từ điển của Anh Thư. Tôi sẽ không hạ cô diễn viên bên cạnh xuống để ngoi lên. Người khác sẽ vạch ra kế hoạch này, kia. Rồi họ tìm hết lý do này, lý do kia để được lên báo, đưa tên tuổi của mình lên. Tôi biết nhưng không chọn vì nó chẳng hợp với mình. Tôi không thả trôi nổi tên tuổi của mình. Đó là lý do vì sao Anh Thư nổi tiếng nhưng không có bất kỳ một tin đồn hay scandal nào”.

Anh Thư nói riêng với tôi một điều. Chị thú nhận có thể bản thân không hợp với showbiz lắm vì tính cách quá trầm, không bất-chấp-mọi-giá hay thủ đoạn nên khó trở thành ngôi sao.

 

Diễn viên - người mẫu Anh Thư

Tôi vẫn chưa già để không bước chân lên sàn catwalk nữa

Sau khi sinh em bé, nhan sắc Thư càng mặn mà hơn. Chị còn khiến mọi người khâm phục khi nhanh chóng lấy lại vóc dáng chuẩn của mình. Tuy nhiên, có một điều không phủ nhận được là tuổi tác của Thư chẳng còn nhỏ nữa. Trong khi nghề người mẫu luôn ở trạng thái: Tre chưa già, măng đã mọc.

Tôi hỏi: Thư này, chị có cảm thấy mình già cỗi khi bước chân trên sàn catwalk nữa không?

Thư vừa vuốt tóc vừa khẳng định: “Không! Bây giờ bước chân lên sàn catwalk, tôi vẫn rất háo hức. Chỉ cần mặc đồ đẹp, nhiệt tình của tôi sẽ tỏa ra và khi trình diễn, tôi lại thấy hạnh phúc. Tôi chưa quyết định bao giờ sẽ ngưng diễn, dù một ngày nào đó, điều đó phải đến. Đó là máu của một người mẫu. Với tôi, trình diễn catwalk là đam mê, khác hoàn toàn với việc phô trương tên tuổi.

Tôi yêu sàn catwalk nhưng không tìm mọi cách để tên tuổi của mình phải đình đám nhất. Nếu không, tôi đã không sinh con lúc mọi thứ đang rực rỡ.

Nếu có ý định là số một của Việt Nam, tôi sẽ không lấy chồng, sinh con cho đến khi hài lòng với tên tuổi của mình. Là phụ nữ, tôi hiểu được giá trị của hạnh phúc. Đến một lúc nào đó, người phụ nữ cần phải kết hôn, cần phải có con”.

Thư cũng bảo, tư tưởng đó luôn được hội các-người-mẫu-mẹ rất thấu hiểu. Trong đó có cô, Dương Yến Ngọc và Ngọc Nga, cả Kim Thư, bà chủ nhà hàng Biển Nhớ (địa điểm họp mặt của hội). Gặp nhau, các bà mẹ lại kể về con cái, sinh bằng cách nào, em bé biểu hiện gì, bây giờ làm được những gì… Trong hội, Ngọc Nga và Kim Thư sôi nổi nhất vì đã có hai con, nhiều kinh nghiệm để truyền đạt cho chị em.

Theo Anh Thư, khi đã có con, tất cả các bà mẹ đều quên mình để lo cho con, thay đổi mọi thứ vì con. Riêng Tiểu Long, Anh Thư muốn dạy con theo phương pháp không-đặt-để. Tức là bé Tiểu Long sẽ được phát triển tự do, không bị ép đi theo nghề.

Thư bảo cả chị và ông xã Thanh Long rất muốn có ba con. Sau Tiểu Long, vợ chồng chị đang muốn có thêm một Tiểu Long… Nữ.

 

Ông xã luôn khuyến khích tôi dùng đồ hiệu

Mải mê nhắc đến con, Anh Thư quên mất chỗ dựa trong cuộc đời của cô, người mẫu Thanh Long, Giám đốc Công ty Người mẫu PL.

Anh Thư đã tâm sự về bạn đời của mình một cách rất chân tình: “Tình yêu của tôi và Thanh Long trước sau vẫn vậy, không vơi đi và không đầy thêm. Nhưng chúng tôi dành tình thương cho con nhiều hơn. Tôi thích cách cả hai vợ chồng lo cho con. Đứa bé được hạnh phúc và đầy đủ. Vì Tiểu Long, anh Long đã suy nghĩ nhiều hơn để đảm bảo tương lai cho con. Anh phải vắt óc suy nghĩ để vạch hướng tương lai. Vì thế, anh ấy họp hành, giao tiếp nhiều hơn.

Anh Long sống rất có đức. Gia đình lo sợ anh gặp bất trắc khi phải di chuyển nhiều, lúc Hà Nội, Sài Gòn, vào cả sáng sớm, đêm khuya. Nhưng chính mẹ ruột của tôi đã nói: “Không sao đâu, nó sống có đức, trời Phật sẽ che chở”.

Mẹ tôi rất thương con rể vì thấy anh ấy sống tốt với người thân và mọi người. Anh Long là Phật tử. Trong tất cả các chuyến đi từ thiện, anh sốt sắng hơn cả trưởng đoàn, quán xuyến mọi thứ bằng cả tấm lòng.

Có những chuyện nhỏ nhặt, nhưng tôi muốn kể thêm cho bạn hiểu. Mỗi lần vợ chồng tôi đi ăn, có dịp qua quán nọ, anh Long luôn tìm một ông lão ăn xin quen ở quán đó. Vừa ăn, anh vừa ngóng. Mãi không thấy ông ấy đến, anh hỏi thăm chủ quán. Vì lâu lâu mới ăn ở đây nên nếu gặp ông ấy, anh Long luôn quan tâm, hỏi han. Và lúc nào anh cũng cho tiền người đó.

Ngày xưa, khi chúng tôi chưa kết hôn, cứ đến Trung thu, hai đứa lại vào chợ Tân Bình, TP. HCM, để mua bằng được mùng, mền, chất thành bao, chở nhau đi cho những người ăn xin, cơ nhỡ… Chúng tôi đi suốt quận 6, quận 8… Mấy năm trước, chúng tôi mua nhiều lắm, đi đến hai, ba giờ sáng. Vài năm sau, hai đứa lại đi và tìm nhưng không thấy người nào. Thì ra, những người đó đã được vào các cơ sở từ thiện, xã hội… để thành phố văn minh hơn. Đó cũng là một trong những lý do để tôi gật đầu quyết định lấy anh Long làm chồng”.

Tôi không biết tình cảm hiện tại của Thư – Long thế nào. Tôi chỉ nhớ câu chuyện cuối cùng chị kể trước khi chúng tôi chia tay nhau: “Nhiều lúc, cầm vài chục triệu định mua túi xách đeo chơi, tôi cũng phải suy nghĩ kỹ, đắn đo lắm. Hay để tiền mua sữa cho con? Nhưng trong chuyến đi Nhật vừa rồi, anh Long bảo: “Em mua đi, đừng suy nghĩ. Mình làm được thì phải xài chứ?!”.

Biết sẽ tốn tiền nhưng anh Long cũng biết vợ mình là người của công chúng, cũng thích xài đồ đẹp và khuyến khích điều đó chứ không bủn xỉn. Lúc đó, cầm chiếc túi về, tôi không mừng vì mình có túi mới mà mừng vì tấm lòng của chồng”.

Đừng bỏ qua