Tôi ghé thăm London vào một ngày mùa hạ. Thời tiết không nắng đẹp nhưng rất mát mẻ dễ chịu. Tôi chọn hãng máy bay giá rẻ Ryanair. Từ Berlin đến London chỉ mất khoảng 50 euro khứ hồi.
Thành phố đẹp hiền hòa
Bước xuống sân bay Stansted, trời tuy nắng nhẹ nhưng mưa lất phất. Tôi không ngạc nhiên lắm. Xứ sở sương mù mà, chẳng ai đến đây chỉ để tận hưởng thời tiết đẹp. Từ Stansted vào đến trung tâm London có rất nhiều phương tiện và cách di chuyển. Tôi chọn xe buýt, giá vé một chiều khá rẻ, chỉ khoảng 2 euro (nhưng phải đặt sớm). Xe đi thẳng vào trung tâm mà không dừng giữa chừng, còn có wifi để hành khách giết thời gian.
Sau khoảng một giờ ngồi xe, tôi đến Liverpool Street – giữa lòng trung tâm tài chính London. Con phố tấp nập khách du lịch tham quan ngơ ngác tìm đường, xen lẫn với dân văn phòng hối hả tranh thủ đi ăn trưa. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy những chiếc xe buýt hai tầng màu đỏ chiếm gần hết một làn đường, nhích từng chút một trên con đường đông đúc. Các bốt điện thoại công cộng màu đỏ bên đường, dù không còn được sử dụng nhưng vẫn hiện hữu như một phần của London, làm nền cho những pô ảnh lưu niệm của du khách.
Cầm tấm bản đồ trong tay, tôi bắt đầu cuộc hành trình. Dọc theo dòng sông Thames lãng mạn, tôi đến tháp đồng hồ Big Ben – biểu tượng của London, tu viện Westminster Abbey và tòa nhà quốc hội House of Parliament. Cả ba đều được xây theo lối kiến trúc Gothic ấn tượng. Chúng rất uy nghi với những tháp nhọn cao vút, đứng sừng sững bên cây cầu Westminster nổi tiếng, thu hút hàng triệu khách du lịch mỗi năm.
Đi bộ qua cầu, bạn sẽ có góc chụp ảnh khá đẹp. Tuy nhiên, cũng chính vì vậy mà cây cầu lúc nào cũng đông nghẹt người. Từ trên cầu, tôi nhìn thấy điểm du lịch nổi tiếng London Eye phía bên kia bờ sông Themes. Với độ cao 135m, đây là vòng quay lớn nhất châu Âu, nhìn từ dưới lên đã thấy chóng mặt. Để đi hết một vòng mất khoảng nửa giờ và nếu thời tiết tốt, bạn sẽ được chiêm ngưỡng toàn cảnh London từ trên cao. Một phần vì sợ độ cao và phần khác do có đông người xếp hàng, tôi đành bỏ qua cơ hội bước lên vòng quay.
Dọc bờ sông bên này có vô số quán cà-phê, nhiều bãi cỏ nơi trẻ em nô đùa và bao nghệ sỹ đường phố chơi nhạc hoặc tạc tượng trên cát, rất thú vị. Mặc dù tấp nập khách du lịch nhưng không khí đường phố rất thoải mái, yên bình.
Con đường dọc bờ sông dẫn tôi đến viện bảo tàng Tate Modern. Đây là một trong những viện bảo tàng nổi tiếng và được tham quan nhiều nhất thế giới. Nơi đây trưng bày các tác phẩm hiện đại, mở cửa miễn phí, trừ một số buổi triển lãm đặc biệt.
Ngay trước Tate Modern là cây cầu thiên niên kỷ (Millennium Bridge). Là fan cuồng của loạt phim Harry Potter, tôi nhận ra ngay đây là bối cảnh mở đầu phần phim thứ sáu, khi cây cầu bị phá hủy. Millennium Bridge có thiết kế rất độc đáo, như một dải ruy-băng nếu nhìn từ trên cao. Lúc bước qua, nó cứ lắc lư nhè nhẹ khiến tôi không tránh khỏi hoảng hốt. Chiếc cầu treo này dẫn lối từ bảo tàng Tate Modern ở bờ bên này sang nhà thờ thánh St. Paul bên kia.
Sau vài giờ đi bộ, tôi bắt đầu thấy đau chân và hối hận vì không mang giày thể thao. Nhờ sự chỉ đường tận tình của người dân, tôi tìm đến trạm tàu điện ngầm gần nhất. Hệ thống tàu điện ngầm của Anh khá lâu đời và rất tiện lợi. Với thẻ Oyster, bạn có thể vào bất cứ ga nào và đi bất cứ line nào.
Chỉ qua vài trạm, tôi đã đến quảng trường Piccadilly Circus. Thường được so sánh với Times Square của New York, nơi đây tràn ngập bảng quảng cáo bằng đèn neon rực rỡ, được bao quanh bởi những khu mua sắm tấp nập. Khách sạn, nhà hàng và tất nhiên cả club san sát nhau. Đường phố đông đúc xe cộ, nườm nượp khách du lịch. Tôi hoa mắt đi theo hướng Leicester Square, ghé một số cửa hàng của các thương hiệu quen thuộc như Lego, M&M… và ước gì mình nhỏ đi chục tuổi.
Quảng trường và những con phố
Tôi tiếp tục ngày thứ hai khám phá London, bắt đầu từ quảng trường Trafalgar Square lớn nhất thành phố. Địa danh này đóng vai trò quan trọng từ thời trung cổ, nằm giữa các viện bảo tàng, phòng trưng bày, các khu văn hóa, tòa nhà lịch sử và cả những quán cà-phê. Ở giữa là cột tượng đài anh hùng dân tộc Nelson cao hơn 50m, tưởng nhớ nơi ông giành chiến thắng quyết định trong cuộc chiến tranh Napoleon. Bên dưới sừng sững đài phun nước với bốn chú sư tử bằng đồng bao quanh, nơi không chỉ có trẻ con thích trèo lên và chụp ảnh kỷ niệm.
Đứng một bên quảng trường là Bảo tàng nghệ thuật quốc gia (National Gallery). Có lẽ đây là phòng trưng bày có nhiều tác phẩm nghệ thuật nhất thế giới với những bức tranh cổ từ thế kỷ XIII. Quảng trường Trafalgar được xem là trái tim London, từ đây tỏa ra các con đường quan trọng như Whitehall – dẫn tới tòa nhà quốc hội và đại lộ The Mall – dẫn đến cung điện Buckingham. Lối vào đại lộ cổng vòm chiến thắng Admiralty (Admiralty Arch) được xây dựng từ năm 1912.
Đi bộ dọc con đường Whitehall vài phút, tôi thấy một nhóm người tụ tập trước lối rẽ vào con đường nhỏ. Tôi tò mò bước tới gần và nhận ra đó chính là phố Downing Street. Lối vào có cổng rào chắn và cảnh sát trang bị vũ khí bảo vệ nghiêm ngặt. Đây từng là nơi ở của các đời thủ tướng Anh cũng như đón tiếp nhiều nguyên thủ quốc gia. Nếu may mắn, bạn sẽ nhìn thấy thủ tướng May đi làm hoặc trở về. Tất nhiên, tôi không may mắn tới mức đó. Sau vài phút chờ đợi mòn mỏi và chợt nhớ ra hôm nay là Chủ nhật, thủ tướng chắc cũng được nghỉ, tôi ngậm ngùi bỏ đi.
Loanh quanh đi tiếp trên con phố Downing Street, tôi đến sân ngựa hoàng gia (Horse Guards Building). Ngay lối vào có một anh kỵ binh, ngồi bất động trên lưng chú ngựa cũng bất động. Hai bên là những chú lính gác mặc trang phục đỏ. Họ đi qua đi lại, gương mặt không chút biểu cảm, mặc cho mọi người chỉ trỏ và bấm máy ảnh liên tục. Họ đứng canh hàng ngày từ 10–16 giờ, góp phần tạo nên những bức postcard thú vị.
Liếc nhìn đồng hồ, tôi giật mình nhớ ra là phải tới cung điện Buckingham trước 11h30 để xem nghi thức đổi gác. May là nó cách đây không xa. Đây cũng là một trong những điều tôi thích ở London: các điểm du lịch nổi tiếng rất gần nhau.
Những địa danh không thể bỏ lỡ
Xuyên qua sân ngựa, tôi đến St. James Park – công viên lâu đời nằm giữa lòng thành phố đông dân cư nhất châu Âu. Bãi cỏ xanh rì rộng lớn có rất đông người tới picnic. Nếu có thời gian và hứng thú, bạn hãy cho sóc và chim bồ câu ăn. Trải dài hết công viên là hồ St. James khá rộng, có vịt, thiên nga cùng một số loài gia cầm mà tôi không biết tên đang tung tăng bơi lội. Chúng rất thân thiện và không hề sợ hãi con người.
Đi gần hết công viên, tượng đài Victoria và cung điện dần hiện ra trước mắt tôi. Trước cổng, mọi người đã bu đen bu đỏ, chen chúc nhau đợi xem nghi thức. Kéo dài gần 45 phút nhưng nghi thức đổi gác không gây ấn tượng lắm với tôi, có lẽ tại tôi đứng quá xa. Cố kiễng chân, tôi cũng chỉ thấy vài bóng người mặc áo đỏ, đội mũ chóp lông đen đang diễu hành. Tôi nhớ nhất là lúc kết thúc, khi nhóm lính gác diễu hành ra khỏi cung điện với nhạc đệm hoành tráng. Nhờ đó, tôi nhìn thấy mọi thứ rõ hơn một chút.
Mặc dù sáng tôi ăn nhiều nhưng cũng phải vận động không ít. Cho nên, vừa xem xong nghi thức đổi gác là tôi đã thấy bụng đói cồn cào. Vì không muốn vào những nhà hàng sang trọng, tôi dò mãi mới ra chợ ẩm thực Borough (Borough Market). Chợ này nằm ngay dưới chân cầu London (London Bridge). Nếu đi bằng tàu điện ngầm, nó nằm sát ga tàu.
Bước vào chợ, tôi như không tin vào mắt mình. Giữa lòng thành phố hiện đại này mà có một khu chợ ẩm thực khá giống ở Việt Nam. Tôi thích thú đi dạo một vòng, lướt qua các gian hàng rau quả tươi, thịt tươi và phô-mai đủ loại. Có cả những gian hàng bán đồ ăn đường phố của nhiều nước, chẳng hạn như xúc xích Đức, cơm chiên kiểu Libya, cà-ri Ấn Độ, súp cá, bánh Burger, Fish & Chips cùng các món ăn châu Á. Món tráng miệng cũng đa dạng với đủ loại bánh ngọt và kem. Ngoài ra, còn vô số thức ăn chay và giá cả thì khỏi phải nói, khá phải chăng so với chi phí đắt đỏ ở London.
Điểm cuối cùng
Tôi khép lại chuyến tham quan Brighton tại cung điện hoàng gia Royal Pavilion. Nó nằm ngay trung tâm Brighton và được xây dựng theo kiến trúc phương Đông huyền bí. Những ngọn tháp nhô lên hình củ hành trông khá giống đền Taj Mahal ở Ấn Độ. Bước vào trong, tôi hoa mắt với cách bài trí mang hơi hướng phương Đông. Nhiều chỗ được mạ bằng vàng thật. Trần nhà với những chiếc đèn chùm hình rồng, khá lộng lẫy. Rất tiếc là du khách không được phép chụp ảnh, nhưng thực ra không có tấm ảnh nào lột tả được hết những gì tôi nhìn thấy tận mắt và cảm nhận bằng trái tim. Ở Anh có rất nhiều bảo tàng và cung điện, nhưng Royal Pavilion là nơi mà bạn không nên chỉ ngắm bên ngoài.
Chuyến đi kéo dài 4 ngày của tôi kết thúc, nhưng tôi chưa mấy thỏa mãn. Vẫn còn nhiều địa danh ở Anh mà tôi chưa biết và chưa đủ thời gian khám phá. Hẹn lần tới, tôi sẽ quay lại để làm đầy thêm cuốn nhật ký bằng ảnh về đất nước này. Và chắc chắn, tôi không đi một mình.
Her World Vietnam (trích đăng trên tạp chí tháng 7/2017)